TÌNH HUYNH ĐỆ NGHÌN VÀNG


Soeur Jean Berchmans Minh Nguyệt

Khi trời đẹp, cả bốn anh em đều thích ra khỏi nhà, ngồi phơi nắng trong sân. Ông Roger 60 tuổi, ông Charles 53 tuổi, ông Gaston 51 tuổi và ông Christian 46 tuổi. Cả bốn đều ngồi trên ghế lăn. Họ chưa bao giờ rời khỏi mái ấm gia đình nơi nông trại Riouzal, gần Mercoeur, thuộc vùng Corrèze, nước Pháp.
Cảnh tượng này thường diễn ra khiến hàng xóm không tò mò thắc mắc. Bởi lẽ, cả bốn anh em đều bị tàn tật, chào đời với một thứ bệnh di truyền hiếm có. Bệnh dần dần hủy hoại các tủy xương và chất não, đưa đến việc tê liệt các bắp thịt và não bộ. Bốn anh em thuộc gia đình Cueille gồm 5 trai và 3 gái. Ông Urbain 50 tuổi là người duy nhất lành mạnh với 3 chị em gái. Ông quảng đại cùng với vợ hiền, tiếp nối công trình săn sóc 4 anh em tàn tật sau khi Cha Mẹ qua đời.

Ông Urbain kể: Các triệu chứng tê liệt chỉ bắt đầu xuất hiện vào năm lên 4 hoặc lên 5. Chúng khiến đứa trẻ dễ bị ngã. Trong 4 anh em tàn tật, chỉ mình Christian được đến trường trong tuổi thơ. Nhưng chỉ thời gian ngắn. Vào thời kỳ đó, chưa có trường dành riêng cho trẻ khuyết tật. Bốn trẻ tàn tật Roger, Charles, Gaston và Christian lớn lên trong vòng tay yêu thương chăm sóc của bậc Cha Mẹ có tấm lòng vàng. Rủi thay, thân phụ chúng tôi qua đời năm 1975 và thân mẫu năm 1987. Làm sao bây giờ? Vợ chồng tôi không do dự một giây. Tuyệt đối chúng tôi không hề nghĩ đến chuyện đưa 4 anh em gởi vào viện tàn tật.

Bà Yvette tiếp lời chồng: Bốn anh em luôn sống dưới mái ấm gia đình. Chúng tôi quyến luyến nhau. Chúng tôi quyết định tiếp nối công trình yêu thương Cha Mẹ để lại. Chúng tôi dọn về nhà từ đường để tự tay săn sóc bốn anh em. Dĩ nhiên quyết định này đòi hỏi nhiều hy sinh. Chúng tôi cùng lúc phải trông coi một trại chăn nuôi rộng 60 mẫu. Thêm vào đó, căn nhà tuy vững chắc nhưng đã cũ, không có các tiện nghi thích ứng với người tàn tật. Hai anh đầu lớn tuổi không đủ sức leo lên các bậc cấp. Vì thế, sau khi thân mẫu qua đời chúng tôi vay 350 ngàn quan Pháp, tương đương với 70 ngàn mỹ kim, để nới rộng căn nhà thêm một cánh nơi tầng trệt.

Thật ra ông Urbain và bà Yvette nhận được trợ giúp từ phía tòa thị sảnh. Mỗi ngày, cô Nicole, nữ trợ tá gia đình, đến làm việc trong vòng 6 tiếng đồng hồ. Cô dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc và giúp đỡ bốn anh em trong việc ăn uống. Ngoài ra, một nữ y tá đến vào mỗi buổi sáng để phụ giúp các công tác vệ sinh. Tất cả phần còn lại thuộc về người thân nhà họ Cueille đảm trách. Điều đáng nói trong cuộc sống đòi hỏi nhiều chăm sóc phục vụ này, đó là bầu khí đơn sơ, thoải mái và vui tươi, luôn lan tỏa trong gia đình.

Bà Yvette chân thành thú nhận: Chúng tôi cũng trải qua những giai đoạn khó khăn. Đó là chuyện thường tình. Nhưng chúng tôi không bao giờ hối tiếc về quyết định của mình. Quyết định đó giúp chúng tôi nhìn cuộc đời dưới một nhãn quan khác. Trong gia đình, chúng tôi thích tạo ra bầu khí vui tươi, hóm hỉnh. Chúng tôi dành thời giờ để sống. Nhiều người khác bận tâm với vấn đề công ăn việc làm, âu lo kiếm thật nhiều tiền. Phần chúng tôi, chúng tôi đặt các chuyện ấy xuống hàng thứ yếu. Mỗi khi có chuyện trắc trở xảy ra, chúng tôi luôn tự nhủ: ‘‘Hãy nhìn bốn anh em mình kia, các anh em đang ngồi ghế lăn!” Tư tưởng này khiến chúng tôi can đảm đối phó với mọi gian nan thử thách. Tất cả trở thành tương đối! Chỉ có một điều chính yếu: ‘‘Hãy yêu thương nhau. Hãy lấy tình yêu đáp lại Tình yêu!”
(”Reader's Digest SÉLECTION”, Septembre/2000, trang 11-12).


Bấm vào đây trở về “Tin YÊU Và Hy Vọng Của Kitô Giáo”

Gương CHỨNG NHÂN